Duy Tân - Cảm xúc không chỉ của riêng ai đó.
Sinh viên: Nguyễn Hoàng Bình
Lớp K14-QTM khoa QTKD
MSSV:142342291
Email: bin_cmo@yahoo.com
Sđt: 0975018749
Là con trai, tôi không lãng mạn, không dịu dàng và sâu lắng để có thể đưa vào trái tim những dấu ấn hay những kỉ niệm gắn với một câu chuyện cụ thể nào đó. Các bạn gái làm điều này tốt hơn. Trường tổ chức cuộc thi viết về ĐH Duy Tân. Chỉ là một sinh viên trong gần mười mấy ngàn sinh viên của trường. Tôi không biết mọi người đón nhận cuộc thi này thế nào, riêng tôi thì cũng chỉ với mong muốn bộc bạch một chút riêng nào đó của mình hòa vào cái chung của cả trường đại học này mà thui, trường ĐH Duy Tân. Cũng như đã nói từ đầu, tôi không hề có một kỉ niệm hay dấu ấn gì, vì sự thực con trai với cách sống như tôi thì việc đó là không thể có. Tôi chỉ xin nói cho các bạn nghe những gì mà tôi muốn noi mà thôi. Hy vọng là các bạn sẽ cố gắng đọc hết những dòng mà tôi viết.
Dẫu mang tiếng là thuộc miền Trung, song khoảng văn hóa của Nghệ An theo tôi thấy lại khá giống với miền Bắc hơn. Trong quan niệm của các bậc cha mẹ ở đây, việc con cái mình theo học một trường ĐH tư thục quả là một điều khó chấp nhận. Khi tôi rớt nguyện vong 1 vào ĐH lâm nghiệp Hà Tây, có lẽ bố mẹ tôi cũng đã hiểu rằng, nguyện vọng 2 chỉ có thể là một trường tư. Vì số điểm ít ỏi đó không thể dành cho tôi một suất vào bất cứ trường công lập nào nữa. Có lúc cả nhà cũng đã tính chuyện cho tôi ôn lại 1 năm nữa, hay vào quân đội. Nhưng có lẽ bố và mẹ tôi đều là sỹ quan quân đội là quá đủ rồi. Bố tôi muốn có 1 cái gì đó khác ở tôi. Và bằng một vài thông tin, tôi tìm thấy ĐH Duy Tân. Một sự thật là nhà tôi điều kiện kinh tế cũng chẳng khá giả gì, đó là điều mà tôi lo ngại vì học phí trường tư quả là có phần hơi cao. Nhưng bố mẹ vẫn quyết định cho tôi đăng kí theo học. Từ trước tới bây giờ, bố mẹ tôi vẫn tôn trọng ý muốn của tôi. Và rồi, để không phí hoài 1 năm ở nhà, tôi đã quyết định nhập học trường Duy Tân. Bởi vì tôi biết lực học và tâm lý cá nhân tôi, hơn nữa tôi cũng đã lường tính hết mọi chuyện khi tôi học ở Duy Tân, thú thực chưa khi nào tôi đến Đà nẵng, với lại cuộc sống sinh viên cũng không hề giản đơn.
Lên xe cùng bố đi vào trường nhập học, chuyến xe chầm chậm chay trong màn đêm, dần rời xa mảnh đất mà tôi đã gắn bó gần 18 năm trời, cũng khó mà nói cho hết được cảm xúc khi ấy, vui buồn lẫn lộn lắm. Với tôi, lúc đó tôi đã nhập học 2 trường ĐH rồi, trường ĐH Duy Tân và trường đời. Thành người nay mai hay không cũng sẽ tính từ lúc này đây.
Cái số tôi dường như có duyên với hai từ “ Lớp trưởng”, vào đây, đầu tiên không ai biết ai, chẳng ai hiểu ai, vô tình tôi lại làm lớp trưởng. Lúc đầu tôi hơi lưỡng lự, nhưng rồi thì lại chấp nhận để thử thách bản thân mình thêm một lần nữa trong một môi trường hoàn toàn mới.
Và rồi từng ngày trôi qua, có lúc nhanh có lúc chậm. Cũng đã được gàn 2 năm trời. Nhiều lúc tôi luôn tự hỏi, mình đã làm được gì chưa nhỉ ? Phải, mình đã làm được rất nhiều, nhưng chẳng có ý nghĩa gì cho tương lai mình. Nhân ra sự phung phí thời gian vô ích khi đang đứng giữa ranh giới của thành công và thất bại. Mình phải làm thế nào đây chứ? Có lúc tràn đầy ý chí vươn lên, có lúc thu mình trong bong tối mà tuyệt vọng và chán nản. Cảm thấy mọi chuyện cứ vồn vã đến như 1 cơn sóng lớn tràn lên bãi cát, cuốn cát đi, nhưng cát còn nhiều lắm, vẫn thấy cát và sóng vẫn cứ vỗ vào bờ. Dù có mất đi ý chí nhưng ta vẫn tồn tại, có chăng ý chí không bao giờ hết và khó khách hàngắn thì vẫn cứ vây phủ lấy mình.
Duy Tân là một trường Đại Học, song lại không có diện tích rộng rãi như các trường Đại học khác tại Đà Nẵng, cũng dễ hiều vì trường được xây lên ngay giữa thành phố. Tôi là người thích những không gian rộng rãi và tĩnh lặng. Tôi luôn muốn có một góc nào đó dành cho riêng mình ở trong trường, một góc bé nhỏ dành cho tôi, và chỉ mình tôi với nó. Cũng tìm được một nơi khá lý tưởng và thú vị. Dó chính là thư viện trường. Ngoài những giờ học, đa phần tôi thích với nơi đó nhất. Lên thự viện nhưng không phải để học hay đọc sách. Tôi lên đó để ngắm nhìn mái trường này, đưa tầm nhìn của mình ra bao quát cả một vùng rộng. Lúc nhỏ, tôi đã thích nhìn mọi thứ ở trên cao. Thư viện, một nơi thoáng mát, nơi tôi có thể nhìn thấy các bạn sinh viên lên lớp, ra về, nhìn thấy họ đi lại trong khuôn viên trường, nhìn thấy họ vui đùa ngoài quán nước, nhìn thấy dòng người xuôi ngược ngoài đường phố. Mặc dù đây không phải là nơi duy nhất tôi nhìn thấy những thứ đó. Đó là nơi mà tôi thích nhất, thư viện trường tại tầng 6 – 209 Phan Thanh.
Cơ sở 5A - Quang Trung là một cơ sở rất khang Trang và hiện đại vừa mới được nhà trường đưa vào hoạt động. Bọn tôi học bên kinh tế, không thương xuyên được học bên đó. Gần đây tôi lại khám phá thêm một nơi mà tôi cũng thấy rất thú vị ở đó. Chính là sân thượng cơ sở 5A – Quang Trung, ở đây, có thể nhìn thấy sông Hàn, chiều chiều mà lên đó ngắm cảnh sông Hàn, gió rất mát, khung cảnh rộng lớn, thật là thú vị. Tôi không thích những nơi ồn ào, chỉ là những lúc tôi muốn một mình mà thôi, chính vậy những nơi như thế này quả là lý tưởng để tôi thả hồn mình bay đi đâu đó mà chẳng bị ai để ý.
Ngày hôm nay, khi tôi viết bài này; và ngày mai, khi các bạn đọc bài này của tôi. Tôi vẫn cứ là sinh viên của trường Duy Tân mà thôi. Có thể bạn chưa nhìn thấy tôi và ngược lại. Có thể bạn không hiểu lắm về những gì tôi đang nói ở đây. Không sao cả đâu bạn ạ. Cuộc sống đang còn dài, tương lại đang còn xa. Mỗi người tự quyết cho mình một cho mình 1 cách sống riêng. Có những điều đã gắn bó với ta mà ta không nhận ra đấy thôi. Chúng ta đang dần hoàn thiện mình để tiếp tục cho chặng đường dài cuộc sống. Duy Tân cũng vậy, mái trường có khi là một người bạn mà khi xa nó ta cảm thấy nhớ một chút. Có khi như là một cuốn nhật ký, một một sinh viên viết vào đó một ít. Thời gian cứ thế mà trôi, trôi mãi, cứ để nó trôi đi như thế. Nhưng hãy đứng lại để nhìn nó trôi một lúc nào đó. Hy vọng chúng ta đều thành công trong nay mai, để ta và cả mái trường này đều vui. Ghi vào trang nhật kí của mình một niềm vui bé nhỏ bạn nhé. Cảm xúc thì bất tận, viết đến đây tôi không biết phải viết gì nữa, vì cảm xúc đã gần như lấn át suy nghĩ rồi. Thiết nghĩ viết dài ra để làm gì. Viết một chút thế này để kích thích cảm xúc của bạn đọc có lẽ là rất thú vị.