Tương lai của nó là ở đây
Họ và tên : Huỳnh Thị Bảo Yến
Lớp : K15QNH3
SĐT : 0985380223
Email : canary206@gmail.com
TƯƠNG LAI CỦA NÓ…
(Đây là câu chuyện có thật tại hội trại Sức Trẻ Đà Nẵng ngày 20.03.2010)
Nó ngồi một mình ngẫm lại mọi chuyện, nó thấy áy náy quá, thương các anh, các chị và mấy đứa bạn cùng khóa nữa. Chuyện ấy xảy ra cách đây cả tháng rồi, nhưng mỗi lần đi học, đi họp Đoàn, nhìn thấy mọi người là nó lại thấy khó chịu, khó chịu chỉ vì mỗi mình nó mà khiến các anh chị bận tâm, nó thấy mình cần phải cố gắng, cố gắng thật nhiều, sống, rèn luyện và học tập bằng tất cả nhiệt huyết của mình thì mới xứng đáng với sự quan tâm và lo lắng ấy.
Khoa nó học có lẽ là khoa thu hút số lượng sinh viên đông nhất trường, vì toàn những ngành kinh tế, nó học Ngân Hàng, nó cũng chẳng biết vì lý do gì nó lại ghi vào hồ sơ xét tuyển ngành này, nhưng chưa đầy một năm nó học tại trường, nó thấy mọi chuyện rất ổn, ba má nó cũng yên tâm nữa. Môi trường này hợp với nó, năng động, tự do…vì vốn dĩ nó cầm tinh con ngựa mà, không thể tĩnh tại được. Tóm lại, nó là một đứa con gái thích hoạt động.
Nó có một vị trí nho nhỏ trong lớp, tất nhiên không phải là lớp trưởng. Hôm trước nó nghe thằng Trí bí thư lớp K15QNH2 nói: “Việc học tập để lớp trưởng lo, Trí chỉ lo phần ăn chơi của lớp thôi”. Nó phụ trách phần ăn chơi của lớp, thế đấy, nó nghiễm nhiên trở thành bí thư lớp K15QNH3 từ đầu năm tới giờ. Nó đã rất cố gắng hoàn thành những nhiệm vụ được giao, nó cầu toàn, luôn muốn mọi thứ hoàn hảo…vì thế đôi khi nó thấy buồn vì những chuyện linh tinh, như lớp không chịu hiểu nó, không chịu thông cảm cho nó…Nhưng điều quan trọng hơn cả, ở bất kỳ hoàn cảnh nào, nó vẫn yêu cái lớp ấy vô cùng.
Chính vì cái chức bí thư này mà nó thường xuyên được tiếp xúc với các anh chị lãnh đạo Đoàn khóa trên, mỗi lần họp mở rộng để phổ biến hoạt động là nó lại được gặp các anh chị ấy. Đầu năm vô nó còn bỡ ngỡ lắm, nó chỉ nói chuyện với mỗi chị Hằng, phó bí thư Đoàn khoa. Chị Hằng xinh lắm, lại tổ chức và lãnh đạo rất tốt nữa, thành ra nó có cảm tình nhiều với chị. Hôm ấy, nó nhận được tin nhắn của chị : “Bé, bé có thích đi trại không?”, nó thích lắm và đồng ý đi luôn. Từ lần đi trại này nó nhận ra một điều quan trọng, các anh chị rất tốt, ai có vấn đề gì khó khăn cũng sẵn lòng giúp đỡ, nó càng thêm khâm phục và quý mến các anh chị.
Buổi tối đốt lửa trại, nó thấy đói, buổi trưa nó ăn ít, bữa tối lại không ăn, bụng cứ sôi sùng sục, nhưng vì mấy tiết mục trên sân khấu náo nhiệt quá làm nó không thể bỏ lỡ. Nó cứ lắc lư theo điệu nhạc, thậm chí nhảy nhót cho đầm đìa mồ hôi, trường nó ai cũng thế, vui kinh khủng.
…Thế rồi bỗng nhiên nó thấy chóng mặt, đau đầu nữa, nó bỏ lại cuộc vui và đi vào trong trại, nó nằm xuống, nó nghe tiếng anh Khánh gọi, nhưng nó không mở mắt nổi…nó đói, nó thấy khó thở…anh Khánh vẫn gọi, nó vẫn nằm yên, nó muốn trả lời anh Khánh, nhưng bất lực…người nó cứng đờ, không cử động…nó khóc… vì nó đau, tức ngực, cảm giác như có ai đang bóp nghẹt tim nó, và vì nó đói, nó muốn ăn. Nó tìm mọi cách cho mọi người biết, nhưng nó không thể. Nó nghe xung quanh ồn ào lắm, hình như mọi người dồn hết về phía nó thì phải, ai cũng hốt hoảng và lo lắng…
Ai đó cho nó uống canxi, nó có thể cho anh Khánh biết nó đang đói, nó thở hắt ra khi nghe anh gọi ai đó chạy đi mua cháo…nó được uống nước, ăn cháo và dần tỉnh lại…
Mở mắt ra, người đầu tiên nó nhìn thấy là thằng Trí, đưa mắt nhìn xung quanh, nguyên cả Ban chấp hành Đoàn khoa nó ở xung quanh: anh Khánh, chị Quyên, anh Tuấn, anh Phước, cả Dương và Quốc nữa…Nó thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn mệt nên không nói được gì. Trong trại mọi người nhìn nó im lặng, bên ngoài lửa trại đã bắt đầu, nó nghe rõ tiếng hò reo ầm ĩ của các đơn vị trường khác.
Nó nói các anh chị ra ngoài chơi, vì nó không sao nữa rồi, nhưng chẳng ai chịu ra cả. Nó lại khóc, nó thấy có lỗi, nó không muốn vì nó mà cả trại mất vui, nhưng chính nó đã làm điều này, tội của nó lớn lắm. Anh Khánh nói với mọi người : “Mấy đứa thấy chưa, khoa mình khó khăn chỉ có khoa mình lo trước…”, tiếng thở dài của anh làm dậy lên trong nó một nỗi buồn khủng khiếp và một lòng biết ơn sâu sắc. Thế rối nó khỏe hẳn và thức trắng đêm vui chơi cùng các anh chị, mệt, nhưng nó vẫn chơi hết mình, hát hò, nhảy múa…Hôm đó, trời sáng nhanh hơn nó nghĩ.
Với một đứa sinh viên xa nhà như nó, thiết lập những mối quan hệ lâu dài ở môi trường mới là một điều cần thiết. Nó sinh hoạt Đoàn, nó hiểu nó sẽ phải làm gì. Chính trong buổi tối ngày hôm ấy, nó nhận ra nó rất cần sự hỗ trợ từ các anh chị, học tập, công tác đoàn thể và những điều khác trong cuộc sống. Nó đã tích lũy cho mình bài học tưởng chừng như rất nhỏ : yêu thương – quan tâm – chia sẻ. Nó sẽ chẳng bao giờ quên được, lúc nó bất tỉnh, anh Khánh_Phó Bí Thư đã nắm chặt lấy tay nó, động viên, cổ vũ tinh thần cho nó. Chị Quyên, anh Tuấn đã thay nhau xoa dầu cho nó. Anh Phước, Dương 12 giờ đêm vẫn phải chạy xe đi tìm mua cháo cho nó. Nó càng không thể quên được những muỗng cháo mà Dương đã đút cho nó, nó ăn tới tấp khiến mọi người phải phì cười…Nó cũng dễ gì quên đươc chính anh Phước đã đỡ nó dậy, cho nó dựa vào người…Nó thấy nhẹ nhàng và ấm áp với tất cả những điều đó.
Nó cảm kích các anh chị, chính các anh chị đã tạo nên sợi dây kết nối tinh thần của tất cả mọi người trong khoa nó học. Tình cảm các anh chị dành cho nó, làm nó sống chậm lại – Nghĩ khác đi – Yêu thương nhiều hơn. Nó phải sống bằng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Đoàn viên để xứng đáng với những con người ưu tú ấy, những người đã biết đến sự có mặt của nó, những người đã hết lòng vì nó. Cũng từ những điều đơn giản ấy, nó thấy mình trở nên gắn bó với ngành học này, gắn bó với chính mái trường này…Có lẽ, mọi thứ đã được sắp đặt, vị trí của nó là ở đây, tương lai của nó là ở đây. Nó không thể đi theo con đường nào khác.
» Tin mới nhất:
» Các tin khác: